Saturday 19 January 2019

#vietmoingay - 19/01/2019

Khi high mình thấy gì

Ngồi trước màn hình trắng trơn, suy nghĩ xem viết gì. Một vài ý tưởng xuất hiện, nhưng nó thật nhạt nhẽo. Điếu cần trước mặt. Hay là làm vài hơi xem có nghĩ được cái gì hay ho không. Andree chẳng bảo : "Chơi cái này tao mới ra được bài mới" còn gì.

Châm điếu. Rít một hơi sâu. Đẩy khói xuống ngực và bụng. Mình vẫn bảo với bạn là đây là kiểu hút cần bần nông. Vì chơi như vậy nhanh high, đỡ tốn đồ. Nghĩ được cái gì hay chưa biết, nhưng chắc chắn là ho. Khói cần rất êm nhưng cứ hút là ho trong vài hơi đầu.

Một lúc sau

Đang high lắm rồi. Cái tay đã không đi theo kịp cái đầu. Cảm giác thư giãn, muốn chìm vào tận hưởng, Nhưng cứ tập trung vào đôi tay để ngõ thì độ chill bị gãy. Có lẽ lúc này thích hợp nhất là để quan sát. Quan sát bản thân, từng cảm giác cơ thể, từng mùi hương, âm thanh xung quanh.

Từ đoạn trên đến đoạn này là một khoảng thời gian rất xa. Mình không biết chính xác là bao lâu, nhưng mình thấy rất lâu. Và mình phát hiện ra sẽ có từng con sóng lên xuống trong những cơn phê. Lúc high nhất thì chỉ muốn chìm đắm trong đó, một cảm giác êm ái, dịu dàng. Lúc thì miên man theo những suy nghĩ không đầu không cuối dài bất tận. Mắt xụp xuống, hơi buồn ngủ. Và giờ mở to mắt là một cô gắng rất lớn. Khi cơn high dịu xuống thì có thể sinh hoạt bình thường, nhưng vẫn có vui vẻ, êm ái, lâng lâng trong người. Có đôi lần mình đến lớp học triết trong tình trạng đang high. Và mình vẫn ghi chép, nghe giảng và phản tư bình thường. Hay như lúc này, mình đang high, mình vấn đang viết và ý thức được những cái mình viết.

Mình thích hút cần một mình hơn nhiều mình. Hút nhiều mình thì các mình đó phải hợp nhau phê pha lắm. Hút cần như uống rượu vậy. Rượu ngon phải có bạn hiền. Nhưng đôi khi đi party thì cũng vui.

Lại một lúc nhỏ nhỏ trôi qua tiếp. Mình vẫn đang high, nhưng giờ mình nghĩ mình có thể hoàn toàn làm việc, những công việc đòi hỏi sự tính toán logic nhất định. Và mình sẽ làm. Chắc là trong quá trình làm việc mình sẽ quay trở lại đây gõ thêm vài thứ linh tinh.

Có thể làm việc được, nhưng nghĩ sẽ rất chậm, rất chậm. Để nối được cái này vào cái kia trong đầu cần rất nhiều thời gian để đến với nhau.

Lúc này, công việc bắt mình phải đọc một loạt file tài liệu bằng tiếng Anh. Hic hic. Ngại quá. Bình thường thì mình sẽ không thấy ngại với việc này đâu. Có thể khi high mình sẽ thích ở trong Comfort Zone nhiều hơn. Sẽ không có cảm giác muốn thách thức bản thân phải động não tìm kiếm cái mới. Nhưng mình sẽ thử hút thêm vài hơi để sóng high dâng cao và bắt cái đầu làm việc trong trạng thái đó xem sao.

Thursday 17 January 2019

#vietmoingay - 17/01/2019

Mới tham giam #vietmoingay, hôm nay là ngày thứ 3 mà đã bắt đầu thấy áp lực rồi, còn hẳn 87 ngày nữa. Mình vốn là người cầu toàn, vậy nên làm gì cũng muốn thế này thế nọ, hầu hết là đều quá sức bản thân. Chơi #vietmoingay cũng thế. Các bài viết đều muốn nó hay, nội dung có chút ích lợi nào đó với người đọc. Các ý tưởng đều muốn triển khai sâu, nghiên cứu này nọ, nhưng thời gian và sức lực chẳng thể cho phép. Ngồi trước màn hình hàng giờ mà viết lách không ra gì là bắt đầu cảm thấy có vấn đề rồi. 87 ngày còn lại mà như ngày hôm nay là chết, chết thật sự. Bắt đầu xuất hiện các tiểu xảo. Sẽ không dành quá nhiều thời gian để viết theo chủ đề nữa.

Chinh bảo viết hàng ngày như này, cách dễ nhất là viết kiểu nhật ký, viết kiểu thiền. Tức là cứ ngồi vào bàn và bắt đầu ghi lại hết tất cả những gì đang diễn ra trong đầu. Cái tay sẽ làm nhiệm vụ quan sát, đầu đi đến đâu ghi lại đến đó, không biết nó sẽ dẫn đến đâu. Cách này mình đã từng dùng vài lần khi viết nhật ký, chẳng bao giờ public mấy thử nhảm nhí đó cả. Có một bài duy nhất nhưng lại ẩn danh, thôi thì lần này cho nó hiện nguyên hình. Với cách viết này, có thể mình sẽ dễ dàng hoàn thành KPI, nhưng mình sẽ phải đối diện với việc khác mà mình không hề thích đó là: lộ diện.

Bạn Hữu Lê có câu thơ vui: "Tôi thừa biết bạn là ai, thông qua cái việc bạn like cái gì". Câu này hoàn toàn chính xác khi thay từ "like" thành từ "viết". Dù viết gì đi chăng nữa thì việc viết cũng là hành động lột trần bản thân. Vậy nên mình luôn có những sự ngưỡng mộ nhất định với những người làm công việc viết lách. Họ thật sự là những người dũng cảm.

Mình từng viết nhật ký, xong lại thôi. Ngay cả khi viết nhật ký, rất nhiều lúc mình cũng không dám đưa những suy nghĩ đó vào trang gấy. Mình sợ ai đó vào một hoàn cảnh nào đó sẽ đọc được. Sẽ luôn có những nơi mà không một ai được phép đi vào. Việc hiện hữu những nơi đó vào một trang nhật ký sẽ luôn tiềm ẩn những nguy cơ xâm phạm, cho dù nó được bảo mật thế nào đi chẳng nữa. Việc viết nhật ký vì vậy mà thưa dần rồi hết hẳn.

Với #vietmoingay, 90 ngày chơi là 90 ngày thử thách thật sự với chính bản thân mình. Cam kết chơi là một trong những hành động liều mạng. Chưa biết sẽ đi được đến đâu, sẽ cố gắng hết sức bình sinh. Để xem sẽ thu được gì?

Sunday 6 November 2016

?! Triển lãm cá nhân của Nguyễn Đình Hoàng Việt

Triển lãm ? !

Chiều thứ 7 hôm trước (06/11/2016), tôi có đi xem triển lãm tranh của họa sĩ Nguyễn Đình Hoàng Việt. Buổi triển lãm đã cho tôi nhất nhiều những ấn tượng đặc biệt. Với hội họa tôi là dân ngoại đạo, đi ngắm tranh với tâm thế của một kẻ "chẳng biết gì". Ấn tượng ban đầu, và cũng là lớn nhất là tranh quá thức, siêu thực. Nếu nhìn xa một chút thì thật khó phân biệt được đây là ảnh chụp hay tranh vẽ. Triển lãm được chia làm 2 không gian. Tầng một và tầng hai.

Tầng một là tranh vẽ những con vật vốn được con người dùng làm thực phẩm hằng ngày. Cua, cá, vịt, gà. Tất cả đều đã chết, đang bị vặt lông, làm thịt. Nhưng dường như chúng vẫn sống, vẫn nhìn, vẫn nghĩ, vẫn ngủ, vẫn lớn lên, vẫn khao khát theo đuổi ước mơ, được cất lên tiếng nói của mình. Cuộc sống của chúng đang bị thao túng. Chúng bị mắc kẹt với sự sắp đặt của "ai đó". Dù đã chết nhưng những khát khao, ước vọng vẫn còn nguyên.

Giơ tay lên! | Hands up!
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

Nhìn | Look
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

 Tự do ngôn luận |  Freedom of speech
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

Ngủ | Slumber
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

Ngủ 2 | Slumber 2
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

 Múa ba-lê | Ballet
2016 - Sơn dầu, bút sắp trên giấy | Oil & inkpen on paper

Đo chiều cao | Measuring
2016 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard

Đại dương | Ocean
2015 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard

Nghĩ | Think
2015 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard

Độc thoại

Không phải bây giờ | Not now
2015 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard

Mắc kẹt | Stuck in
2016 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard

Sự im lặng của bầy cá | The silence of the fish
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

Cá | Fish
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

Nếu những bức tranh tầng 1 nói về những thứ "bên trong" thì tầng 2 lại nói về cuộc sống "bên ngoài". Tranh đề cập đến mọi vấn đề của cuộc sống. Giáo dục, đô thị hóa, khí hậu, nghệ thuật, đều đang bị méo mó, phức tạp hóa. Tức nước thì vỡ bờ. Nếu những bức bối không được giải quyết tận gốc thì sự nứt vỡ là tất yếu.

Bí mật | A secret
2016 - Sơn dầu, bút sắt trên giấy | Oil & inkpen on paper



Mưa | Rain
2016 - Sơn dầu trên giấy | Oil on paper

Âm nhạc | Music
2016 - Sơn dầu, bút chì trên giấy | Oil & pencil on paper

Nhà trắng | A white house
2016 - Sơn dầu, bút chì trên giấy | Oil & pencil on paper

Phức tạp hóa | It's complicated
2016 - Sơn dầu, bút sắt trên giấy | Oil & inkpen on paper

Nhăn | Creases
2015 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard


Nứt 1 | Crack1
2016 - Sơn dầu trên giấy và khung gỗ | Oil on paper and wooden frame

Nứt vỡ

Nứt 2 | Crack 2
2016 - Sơn dầu trên giấy | Oil on paper

Trên tường | On the wall
2016 - Sơn dầu trên giấy | Oil on paper

Trên tường 2 | On the wall 2
2016 - Sơn dầu, bút chì trên giấy | Oil & pencil on paper
Triển lãm tranh của Nguyễn Đình Hoàng Việt đặt tên là "?!". Trong buổi khai mạc, tác giả và ban tổ chức không hề tổ chức họp mặt hay có lời giới thiệu gì. Khách tự do đến, ngắm tranh và ra về. Tôi cũng như bao người khác, đến ngắm tranh và ra về với rất nhiều "?!" trong mình.

Triển lãm: 06.11 - 06.12.2016
Manzi Art Space, 14 Phan Huy Ích, Hà Nội
Vào cửa tự do


Monday 29 August 2016

Những con sao biển


Một sớm tinh mơ, một người đàn ông chạy bộ dọc bãi biển. Ở phía xa, ông thấy một cậu bé có vẻ bận rộn. Cậu chạy lăng xăng, cúi nhặt những vật gì đó rồi quăng nó xuống biển. Thoạt đầu, ông tưởng cậu đang chơi trò chơi ném đã. Nhưng khi tiến lại gần, ông nhận ra những "viên đá" đó thì ra là những con sao biển bị mắc cạn trên bãi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cố gắng đưa chúng trở lại với biển, chạy đua với Mặt trời mà chỉ vài giờ nữa thôi sẽ trở nên gay gắt và không tài nào chịu đựng nổi. Vừa thả những con sao biển xuống nước, cậu vừa nói: "Về nhà ngay nhé, bố mẹ mày đang đợi đấy!"

Người đàn ông thầm nghĩ: những cố gắng của cậu bé rồi sẽ chỉ là công cốc thôi. Làm sao có thể đưa hàng vạn con sao biển "về nhà" của chúng được? Ông gọi to: "Này nhóc, làm thế làm gì? Làm sao em cứu được tất cả những con sao biển?"

Cậu bé cúi xuống, nhặt một con sao biển và trả lời: "NHƯNG CHÁU CÓ THỂ CỨU ĐƯỢC CON NÀY MÀ. NÓ SẼ ĐƯỢC VỀ NHÀ!" Cậu bé vung tay quăng con vật bé nhỏ xuống biển. Rồi lại lập tức cúi xuống với một con khác...

Câu trả lời của cậu bé khiến ông như bừng tỉnh!

Rõ ràng cậu bé không quan tâm đến việc có vô số những con sao biển trên cát. Cậu chỉ nhìn thấy những sự sống mà cậu đang nắm trong tay. Người đàn ông thầm nghĩ: Cái mà cậu bé nhìn thấy, dù chỉ là một con số nhỏ nhoi nhưng đầy ý nghĩa. Còn ông thì chỉ nhìn thấy một con số quá khổng lồ đến mức vô vọng.

Thế là ông cúi xuống nhặt một con sao biển lên và đưa nó về nhà.

Và khi thấy hai chú cháu làm như vậy, rất nhiều người khác trên bãi biển cũng nhặt những con sao biển để đưa chúng "về nhà".

Chẳng bao lâu sau, hàng vạn con sao biển trên bãi biển hôm đó đã được "về nhà".

Truyện được trích trong sách Đúng việc của tác giả Giản Tư Trung.

Saturday 6 August 2016

Thời bình thì mình làm gì?


Thời bình có thật sự bình?

Cái thời mà mình không nghe thấy tiếng súng, những vẫn thấy bắn giết ở đâu đó.

Cái thời mà người người lên facebook thể hiện tinh thần yêu nước, nhưng hàng ngày vẫn mua quần áo nhập lậu, vẫn dùng mĩ phẩm xách tay.

Cái thời mà người người hô hào tẩy chay nghệ sĩ Trung Quốc, nhưng chẳng mấy ai quan tâm và chịu bỏ tiền mua vé xem một show diễn nghệ thuật của nghệ sĩ nước nhà có chất lượng đỉnh cao.

Cái thời mà việc nhặt rác chính mình xả ra được khen ngợi, còn việc hút phì phèo điếu thuốc ngoài đường rồi ném luôn tàn thuốc xuống đất thì coi là bình thường.

Cái thời mà ai ai cũng chỉ lo cơm áo gạo tiền cho bản thân, giá trị đồng tiền là trên hết, kiếm tiền cho trật túi mà chẳng cần quan tâm xem đồng tiền ấy sẽ ảnh hưởng đến người khác như nào? hủy hoại môi trường ra sao?

Cái thời mà người ta luôn tự hào vỗ ngực người Việt Nam thông minh tài giỏi, nhưng kì thực thì bình quân 1 người chẳng đọc hết 1 quyển sách 1 năm.

Cái thời mà hằng ngày trên báo đài, các bác vẫn diễn thuyết rằng dân tộc Việt Nam là một dân tộc có truyển thống yêu thương đoàn kết, nhưng sự thật thì chỉ cần một ai đó có quan điểm, tư tưởng ngược chiều là ăn gạch đá đủ để xây 3 tòa lâu đài.

Cái thời mà người ta vẫn tự cho mình cái quyền phán quyết, dùng cụm từ "tự do ngôn luận" để mắng chửi, sỉ nhục đối phương, nhưng chẳng mấy ai nghĩ rằng mình có quyền được biết tiền thuế mình đóng đang đi về đâu.

Cái thời mà người ta vẫn nhắc nhau rằng muốn yên thân thì nói ít thôi, ngậm cái mồm vào, mọi việc đã có Đảng và Nhà nước lo. Ơ nhưng mà, Đảng và Nhà nước chỉ lo và quan ngại thôi.

Vậy, ai làm?

Thời bình thì mình làm gì?

Wednesday 6 May 2015

Vì sao tôi đi bộ xuyên Việt?



Sau khi chia sẻ thông tin trên Facebook rằng tôi sẽ đi bộ xuyên Việt, và tôi đã có một chuyến đi bộ thử nghiệm hai ngày từ Hà Nội về Quảng Ninh. Nhiều người thích thú và ủng hộ chuyến đi này, nhưng cũng rất nhiều người cho rằng tôi thật rỗi việc, ý đồ thật điên khùng. Một vài người thân và bạn bè đã ra sức khuyên can tôi dừng kế hoạch này lại. Tôi hiểu tất cả sự quan tâm, ủng hộ cũng như không ủng hộ của mọi người đều xuất phát từ tình cảm đối với tôi, tôi thật sự trân trọng. Bài viết này tôi sẽ nói một vài lý do chính khiến tôi thực hiện chuyến đi để mọi người hiểu và cũng là để dành cho tôi nữa. Tư tưởng thông suốt, mục tiêu rõ ràng mới có thể kiên trì.

Lý do 1: Vượt lên chính mình

Trong công việc, tôi hay bị cảm xúc làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc. Khi mệt mỏi hay chán nản, tôi dễ bỏ công việc ở đó, mặc kệ deadline, khi nào hứng thì sẽ làm tiếp. Tôi biết khá nhiều người cũng giống tôi khoản này, đó là phong cách làm việc thiếu chuyên nghiệp. Trong cuộc sống, trong tình yêu, trong nghệ thuật, cảm xúc là vô cùng cần thiết, nhưng trong công việc, cảm xúc là kẻ thù của tính chuyên nghiệp. Đã nhiều lần tôi cố gắng vượt qua, và cũng nhiều lần thất bại.


Thực hiện chuyến đi bộ xuyên Việt, tôi sẽ phải đi bộ hằng ngày hàng chục km, đó sẽ là một công việc vất vả về thể xác, đi một mình sẽ rất buồn chán về tinh thần. Tôi sẽ phải cố gắng liên tục trong một khoảng thời gian dài. Chắc chắn sẽ có lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, sợ hãi, muốn bỏ cuộc, nhưng tôi cần phải tự mình vượt qua. Nếu tôi thực hiện chuyến đi này thành công, đó sẽ là một cái cọc vô cùng vững chắc để sau này tôi có thể bấu víu mỗi khi những cảm xúc tiêu cực ùa đến kéo tôi đi.


Lý do 2: Tôi không biết và không thích đi du lịch


Tôi từng đi du lịch các nơi với nhiều hình thức khác nhau. Đi phượt lên vùng cao, đi trekking, đến các tụ điểm du lịch với bạn bè,... Nói chung, đi như vậy tôi cũng thích thích, cũng vui, nhưng thật sự là không đọng lại được gì nhiều, việc check in hay chinh phục chỗ nọ chỗ kia không mang nhiều ý nghĩa đối với tôi. Việc thưởng thức ẩm thực các vùng miền cũng không cho tôi nhiều sự hứng thú. Bạn có thể nói tôi không biết đi du lịch cũng được.

Tôi bắt đầu nghi ngờ câu nói “Đi một ngày đàng học một sàng khôn” và muốn kiểm chứng lại. Tôi muốn khám phá ý nghĩa thật sự của việc du lịch, trải nghiệm văn hóa các vùng miền. Tôi đã thực hiện chuyến đi bộ 200km từ Hà Nội về Quảng Ninh mà không dùng tiền, và chuyến đi này tôi đã học được rất nhiều điều, nhiều hơn tất cả những chuyến đi trước kia cộng lại. Tôi đã phải vượt lên sĩ diện bản thân, nỗi sợ bị từ chối để vào một quán cơm xin ăn, vui mừng khôn xiết khi được cho ngủ qua đêm và gia chủ đón tiếp cực nồng ấm.


Vẻ đẹp của khung cảnh thiên nhiên được nhìn bằng mắt, thật dễ phai nhạt. Vẻ đẹp của lòng tốt con người được cảm nhận bằng trái tim, và nó sẽ mãi ở đó. Tôi tin rằng, khi thực hiện chuyến đi bộ xuyên Việt này, tầm nhìn và trái tim tôi sẽ được mở rộng, và chắc chắn mình sẽ “khôn” ra nhiều.


Lý do 3: Ba kể con nghe


Dù công việc là làm về IT (công nghệ thông tin) nhưng tôi quan tâm nhiều đến giáo dục, đặc biệt là giáo dục con trẻ trong gia đình và ảnh hưởng của cha mẹ đến con cái. Tôi nhận ra rằng, sau này khi có con, ngoài việc tôi sẽ là một người cha, một người thầy, một người bạn của con, tôi sẽ còn đóng một vai vô cùng quan trọng: người kể chuyện. Tôi tin những câu chuyện thực tế của chính mình, những thông điệp được gửi gắm bên trong mỗi chuyện sẽ vun đắp tâm hồn, nuôi dưỡng ước mơ, và là hành trang để con tôi bước vào đời.


Chuyến đi bộ xuyên Việt lần này, tôi sẽ gom đủ một nghìn lẻ một chuyện cổ tích đời thường để kể cho con nghe.


Trên đây là 3 lý do chính khiến cho ý tưởng đi bộ xuyên Việt xuất hiện trong đầu tôi. Tôi sẽ mất một chút thời gian, sức lực, một chút mạo hiểm, nhưng bù lại tôi sẽ thu lại được rất nhiều điều cho bản thân. Cái gì cũng có giá của nó, ngọc không mài sao thành báu vật được.


Tôi sẽ bắt đầu hành trình xuyên Việt mà không dùng tiền của mình vào ngày 08/05/2015, tại Hà Nội để đi bộ vào thành phố Hồ Chí Minh. Hành trình của tôi sẽ không thể thành công nếu không được sự ủng hộ, giúp đỡ của gia đình, bạn bè và đặc biệt là lòng tốt của người dân nơi tôi đi qua. Tôi rất mong mọi người theo dõi hành trình của tôi trên trang blog cá nhân này và trên Facebook Phạm Hùng Thịnh. Mọi sự giúp đỡ của bạn tôi đều nhận hết, tôi không thấy phiền đâu.