Sunday 6 November 2016

?! Triển lãm cá nhân của Nguyễn Đình Hoàng Việt

Triển lãm ? !

Chiều thứ 7 hôm trước (06/11/2016), tôi có đi xem triển lãm tranh của họa sĩ Nguyễn Đình Hoàng Việt. Buổi triển lãm đã cho tôi nhất nhiều những ấn tượng đặc biệt. Với hội họa tôi là dân ngoại đạo, đi ngắm tranh với tâm thế của một kẻ "chẳng biết gì". Ấn tượng ban đầu, và cũng là lớn nhất là tranh quá thức, siêu thực. Nếu nhìn xa một chút thì thật khó phân biệt được đây là ảnh chụp hay tranh vẽ. Triển lãm được chia làm 2 không gian. Tầng một và tầng hai.

Tầng một là tranh vẽ những con vật vốn được con người dùng làm thực phẩm hằng ngày. Cua, cá, vịt, gà. Tất cả đều đã chết, đang bị vặt lông, làm thịt. Nhưng dường như chúng vẫn sống, vẫn nhìn, vẫn nghĩ, vẫn ngủ, vẫn lớn lên, vẫn khao khát theo đuổi ước mơ, được cất lên tiếng nói của mình. Cuộc sống của chúng đang bị thao túng. Chúng bị mắc kẹt với sự sắp đặt của "ai đó". Dù đã chết nhưng những khát khao, ước vọng vẫn còn nguyên.

Giơ tay lên! | Hands up!
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

Nhìn | Look
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

 Tự do ngôn luận |  Freedom of speech
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

Ngủ | Slumber
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

Ngủ 2 | Slumber 2
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

 Múa ba-lê | Ballet
2016 - Sơn dầu, bút sắp trên giấy | Oil & inkpen on paper

Đo chiều cao | Measuring
2016 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard

Đại dương | Ocean
2015 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard

Nghĩ | Think
2015 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard

Độc thoại

Không phải bây giờ | Not now
2015 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard

Mắc kẹt | Stuck in
2016 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard

Sự im lặng của bầy cá | The silence of the fish
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

Cá | Fish
2016 - Sơn dầu trên giấy báo bồi | Oil on newspaper

Nếu những bức tranh tầng 1 nói về những thứ "bên trong" thì tầng 2 lại nói về cuộc sống "bên ngoài". Tranh đề cập đến mọi vấn đề của cuộc sống. Giáo dục, đô thị hóa, khí hậu, nghệ thuật, đều đang bị méo mó, phức tạp hóa. Tức nước thì vỡ bờ. Nếu những bức bối không được giải quyết tận gốc thì sự nứt vỡ là tất yếu.

Bí mật | A secret
2016 - Sơn dầu, bút sắt trên giấy | Oil & inkpen on paper



Mưa | Rain
2016 - Sơn dầu trên giấy | Oil on paper

Âm nhạc | Music
2016 - Sơn dầu, bút chì trên giấy | Oil & pencil on paper

Nhà trắng | A white house
2016 - Sơn dầu, bút chì trên giấy | Oil & pencil on paper

Phức tạp hóa | It's complicated
2016 - Sơn dầu, bút sắt trên giấy | Oil & inkpen on paper

Nhăn | Creases
2015 - Sơn dầu trên giấy bìa | Oil on cardboard


Nứt 1 | Crack1
2016 - Sơn dầu trên giấy và khung gỗ | Oil on paper and wooden frame

Nứt vỡ

Nứt 2 | Crack 2
2016 - Sơn dầu trên giấy | Oil on paper

Trên tường | On the wall
2016 - Sơn dầu trên giấy | Oil on paper

Trên tường 2 | On the wall 2
2016 - Sơn dầu, bút chì trên giấy | Oil & pencil on paper
Triển lãm tranh của Nguyễn Đình Hoàng Việt đặt tên là "?!". Trong buổi khai mạc, tác giả và ban tổ chức không hề tổ chức họp mặt hay có lời giới thiệu gì. Khách tự do đến, ngắm tranh và ra về. Tôi cũng như bao người khác, đến ngắm tranh và ra về với rất nhiều "?!" trong mình.

Triển lãm: 06.11 - 06.12.2016
Manzi Art Space, 14 Phan Huy Ích, Hà Nội
Vào cửa tự do


Monday 29 August 2016

Những con sao biển


Một sớm tinh mơ, một người đàn ông chạy bộ dọc bãi biển. Ở phía xa, ông thấy một cậu bé có vẻ bận rộn. Cậu chạy lăng xăng, cúi nhặt những vật gì đó rồi quăng nó xuống biển. Thoạt đầu, ông tưởng cậu đang chơi trò chơi ném đã. Nhưng khi tiến lại gần, ông nhận ra những "viên đá" đó thì ra là những con sao biển bị mắc cạn trên bãi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cố gắng đưa chúng trở lại với biển, chạy đua với Mặt trời mà chỉ vài giờ nữa thôi sẽ trở nên gay gắt và không tài nào chịu đựng nổi. Vừa thả những con sao biển xuống nước, cậu vừa nói: "Về nhà ngay nhé, bố mẹ mày đang đợi đấy!"

Người đàn ông thầm nghĩ: những cố gắng của cậu bé rồi sẽ chỉ là công cốc thôi. Làm sao có thể đưa hàng vạn con sao biển "về nhà" của chúng được? Ông gọi to: "Này nhóc, làm thế làm gì? Làm sao em cứu được tất cả những con sao biển?"

Cậu bé cúi xuống, nhặt một con sao biển và trả lời: "NHƯNG CHÁU CÓ THỂ CỨU ĐƯỢC CON NÀY MÀ. NÓ SẼ ĐƯỢC VỀ NHÀ!" Cậu bé vung tay quăng con vật bé nhỏ xuống biển. Rồi lại lập tức cúi xuống với một con khác...

Câu trả lời của cậu bé khiến ông như bừng tỉnh!

Rõ ràng cậu bé không quan tâm đến việc có vô số những con sao biển trên cát. Cậu chỉ nhìn thấy những sự sống mà cậu đang nắm trong tay. Người đàn ông thầm nghĩ: Cái mà cậu bé nhìn thấy, dù chỉ là một con số nhỏ nhoi nhưng đầy ý nghĩa. Còn ông thì chỉ nhìn thấy một con số quá khổng lồ đến mức vô vọng.

Thế là ông cúi xuống nhặt một con sao biển lên và đưa nó về nhà.

Và khi thấy hai chú cháu làm như vậy, rất nhiều người khác trên bãi biển cũng nhặt những con sao biển để đưa chúng "về nhà".

Chẳng bao lâu sau, hàng vạn con sao biển trên bãi biển hôm đó đã được "về nhà".

Truyện được trích trong sách Đúng việc của tác giả Giản Tư Trung.

Saturday 6 August 2016

Thời bình thì mình làm gì?


Thời bình có thật sự bình?

Cái thời mà mình không nghe thấy tiếng súng, những vẫn thấy bắn giết ở đâu đó.

Cái thời mà người người lên facebook thể hiện tinh thần yêu nước, nhưng hàng ngày vẫn mua quần áo nhập lậu, vẫn dùng mĩ phẩm xách tay.

Cái thời mà người người hô hào tẩy chay nghệ sĩ Trung Quốc, nhưng chẳng mấy ai quan tâm và chịu bỏ tiền mua vé xem một show diễn nghệ thuật của nghệ sĩ nước nhà có chất lượng đỉnh cao.

Cái thời mà việc nhặt rác chính mình xả ra được khen ngợi, còn việc hút phì phèo điếu thuốc ngoài đường rồi ném luôn tàn thuốc xuống đất thì coi là bình thường.

Cái thời mà ai ai cũng chỉ lo cơm áo gạo tiền cho bản thân, giá trị đồng tiền là trên hết, kiếm tiền cho trật túi mà chẳng cần quan tâm xem đồng tiền ấy sẽ ảnh hưởng đến người khác như nào? hủy hoại môi trường ra sao?

Cái thời mà người ta luôn tự hào vỗ ngực người Việt Nam thông minh tài giỏi, nhưng kì thực thì bình quân 1 người chẳng đọc hết 1 quyển sách 1 năm.

Cái thời mà hằng ngày trên báo đài, các bác vẫn diễn thuyết rằng dân tộc Việt Nam là một dân tộc có truyển thống yêu thương đoàn kết, nhưng sự thật thì chỉ cần một ai đó có quan điểm, tư tưởng ngược chiều là ăn gạch đá đủ để xây 3 tòa lâu đài.

Cái thời mà người ta vẫn tự cho mình cái quyền phán quyết, dùng cụm từ "tự do ngôn luận" để mắng chửi, sỉ nhục đối phương, nhưng chẳng mấy ai nghĩ rằng mình có quyền được biết tiền thuế mình đóng đang đi về đâu.

Cái thời mà người ta vẫn nhắc nhau rằng muốn yên thân thì nói ít thôi, ngậm cái mồm vào, mọi việc đã có Đảng và Nhà nước lo. Ơ nhưng mà, Đảng và Nhà nước chỉ lo và quan ngại thôi.

Vậy, ai làm?

Thời bình thì mình làm gì?