Saturday 19 January 2019

#vietmoingay - 19/01/2019

Khi high mình thấy gì

Ngồi trước màn hình trắng trơn, suy nghĩ xem viết gì. Một vài ý tưởng xuất hiện, nhưng nó thật nhạt nhẽo. Điếu cần trước mặt. Hay là làm vài hơi xem có nghĩ được cái gì hay ho không. Andree chẳng bảo : "Chơi cái này tao mới ra được bài mới" còn gì.

Châm điếu. Rít một hơi sâu. Đẩy khói xuống ngực và bụng. Mình vẫn bảo với bạn là đây là kiểu hút cần bần nông. Vì chơi như vậy nhanh high, đỡ tốn đồ. Nghĩ được cái gì hay chưa biết, nhưng chắc chắn là ho. Khói cần rất êm nhưng cứ hút là ho trong vài hơi đầu.

Một lúc sau

Đang high lắm rồi. Cái tay đã không đi theo kịp cái đầu. Cảm giác thư giãn, muốn chìm vào tận hưởng, Nhưng cứ tập trung vào đôi tay để ngõ thì độ chill bị gãy. Có lẽ lúc này thích hợp nhất là để quan sát. Quan sát bản thân, từng cảm giác cơ thể, từng mùi hương, âm thanh xung quanh.

Từ đoạn trên đến đoạn này là một khoảng thời gian rất xa. Mình không biết chính xác là bao lâu, nhưng mình thấy rất lâu. Và mình phát hiện ra sẽ có từng con sóng lên xuống trong những cơn phê. Lúc high nhất thì chỉ muốn chìm đắm trong đó, một cảm giác êm ái, dịu dàng. Lúc thì miên man theo những suy nghĩ không đầu không cuối dài bất tận. Mắt xụp xuống, hơi buồn ngủ. Và giờ mở to mắt là một cô gắng rất lớn. Khi cơn high dịu xuống thì có thể sinh hoạt bình thường, nhưng vẫn có vui vẻ, êm ái, lâng lâng trong người. Có đôi lần mình đến lớp học triết trong tình trạng đang high. Và mình vẫn ghi chép, nghe giảng và phản tư bình thường. Hay như lúc này, mình đang high, mình vấn đang viết và ý thức được những cái mình viết.

Mình thích hút cần một mình hơn nhiều mình. Hút nhiều mình thì các mình đó phải hợp nhau phê pha lắm. Hút cần như uống rượu vậy. Rượu ngon phải có bạn hiền. Nhưng đôi khi đi party thì cũng vui.

Lại một lúc nhỏ nhỏ trôi qua tiếp. Mình vẫn đang high, nhưng giờ mình nghĩ mình có thể hoàn toàn làm việc, những công việc đòi hỏi sự tính toán logic nhất định. Và mình sẽ làm. Chắc là trong quá trình làm việc mình sẽ quay trở lại đây gõ thêm vài thứ linh tinh.

Có thể làm việc được, nhưng nghĩ sẽ rất chậm, rất chậm. Để nối được cái này vào cái kia trong đầu cần rất nhiều thời gian để đến với nhau.

Lúc này, công việc bắt mình phải đọc một loạt file tài liệu bằng tiếng Anh. Hic hic. Ngại quá. Bình thường thì mình sẽ không thấy ngại với việc này đâu. Có thể khi high mình sẽ thích ở trong Comfort Zone nhiều hơn. Sẽ không có cảm giác muốn thách thức bản thân phải động não tìm kiếm cái mới. Nhưng mình sẽ thử hút thêm vài hơi để sóng high dâng cao và bắt cái đầu làm việc trong trạng thái đó xem sao.

Thursday 17 January 2019

#vietmoingay - 17/01/2019

Mới tham giam #vietmoingay, hôm nay là ngày thứ 3 mà đã bắt đầu thấy áp lực rồi, còn hẳn 87 ngày nữa. Mình vốn là người cầu toàn, vậy nên làm gì cũng muốn thế này thế nọ, hầu hết là đều quá sức bản thân. Chơi #vietmoingay cũng thế. Các bài viết đều muốn nó hay, nội dung có chút ích lợi nào đó với người đọc. Các ý tưởng đều muốn triển khai sâu, nghiên cứu này nọ, nhưng thời gian và sức lực chẳng thể cho phép. Ngồi trước màn hình hàng giờ mà viết lách không ra gì là bắt đầu cảm thấy có vấn đề rồi. 87 ngày còn lại mà như ngày hôm nay là chết, chết thật sự. Bắt đầu xuất hiện các tiểu xảo. Sẽ không dành quá nhiều thời gian để viết theo chủ đề nữa.

Chinh bảo viết hàng ngày như này, cách dễ nhất là viết kiểu nhật ký, viết kiểu thiền. Tức là cứ ngồi vào bàn và bắt đầu ghi lại hết tất cả những gì đang diễn ra trong đầu. Cái tay sẽ làm nhiệm vụ quan sát, đầu đi đến đâu ghi lại đến đó, không biết nó sẽ dẫn đến đâu. Cách này mình đã từng dùng vài lần khi viết nhật ký, chẳng bao giờ public mấy thử nhảm nhí đó cả. Có một bài duy nhất nhưng lại ẩn danh, thôi thì lần này cho nó hiện nguyên hình. Với cách viết này, có thể mình sẽ dễ dàng hoàn thành KPI, nhưng mình sẽ phải đối diện với việc khác mà mình không hề thích đó là: lộ diện.

Bạn Hữu Lê có câu thơ vui: "Tôi thừa biết bạn là ai, thông qua cái việc bạn like cái gì". Câu này hoàn toàn chính xác khi thay từ "like" thành từ "viết". Dù viết gì đi chăng nữa thì việc viết cũng là hành động lột trần bản thân. Vậy nên mình luôn có những sự ngưỡng mộ nhất định với những người làm công việc viết lách. Họ thật sự là những người dũng cảm.

Mình từng viết nhật ký, xong lại thôi. Ngay cả khi viết nhật ký, rất nhiều lúc mình cũng không dám đưa những suy nghĩ đó vào trang gấy. Mình sợ ai đó vào một hoàn cảnh nào đó sẽ đọc được. Sẽ luôn có những nơi mà không một ai được phép đi vào. Việc hiện hữu những nơi đó vào một trang nhật ký sẽ luôn tiềm ẩn những nguy cơ xâm phạm, cho dù nó được bảo mật thế nào đi chẳng nữa. Việc viết nhật ký vì vậy mà thưa dần rồi hết hẳn.

Với #vietmoingay, 90 ngày chơi là 90 ngày thử thách thật sự với chính bản thân mình. Cam kết chơi là một trong những hành động liều mạng. Chưa biết sẽ đi được đến đâu, sẽ cố gắng hết sức bình sinh. Để xem sẽ thu được gì?